[Review phim Mắt Biếc: Âm nhạc sâu lắng, màu phim tươi tắn]
📷 Về bối cảnh: Công nhận phim nào của Victor Vũ cũng có bối cảnh rất đẹp, đầu tư rất kỹ lưỡng. Nếu bạn nào mê phong cách vintage thì đây là đúng bài luôn rồi. Phim sẽ mang bạn về bối cảnh của những thập niên 60, với ngôi trường, những con phố, những ngôi nhà đậm chất “cổ”. Ngay cả những chi tiết đồ vật nhỏ như bếp dầu, hộp cơm, cái giỏ,... chắc chắn sẽ làm bạn thích thú, nhớ lại tuổi thơ. Mình thích nhất là khung cảnh rừng sim và cây ngô đồng, không biết ai tìm ra được hai khung cảnh “best” thiệt.Điều này đã rõ ràng từ trailer và từ phim chuyển thể trước đó "Tôi thấy hoa vàng...". Màu phim đẹp, dựng cảnh công phu, góc máy đẹp.
📷 Về nhạc phim: Với mình, nhạc của Phan Mạnh Quỳnh thì chắc chắn là từ lạ tới hay rồi, các bài hát trong phim theo kiểu câu từ rất mộc mạc giống như anh Ngạn vậy nhưng càng nghe càng thấm luôn, đã nghe Có Chàng Trai Viết Lên Cây không biết bao nhiêu lần rồi, nghe từ lúc PMQ hát trong Sing My Song luôn mà vào phim vẫn thấy hay và hợp, như sáng tác cho phim vậy, hết phim còn phải ngồi lại nghe hết nhạc phim mới chịu về mà.
📷 Về nội dung: Để truyền tải một cuốn truyện dài vào một bộ phim gần 120 phút thì xem ra vẫn là điều khó. Các tình tiết trong phim được đẩy đi khá nhanh, nhất là phần tâm lý anh Ngạn (phần đắt giá nhất của quyển truyện) chỉ được diễn tả ở mức vừa thôi, đối với mình thì chưa đủ cảm xúc. Nếu bạn đã từng đọc qua truyện thì có thể bạn sẽ hơi thất vọng. Nhưng nếu bạn chưa đọc qua truyện thì đảm bảo đây vẫn là một bộ phim rất hay, rất đáng xem, truyền tải đủ cốt truyện, có thêm một vài chi tiết, nhân vật làm sinh động hơn cho bộ phim.Cốt truyện xử lý tốt khi chọn lọc tình tiết từ hơn 230 trang sách gốc để đưa lên màn ảnh. Truyện trải dài từ lúc các nhân vật chính còn nhỏ, trưởng thành, sinh con... nhưng lên phim vẫn đảm bảo sự liên kết, chuyển cảnh mượt mà.
📷 Đoạn kết là 1 trong những cảnh ăn tiền. Bởi nếu đã đọc qua truyện gốc thì sẽ thấy anh Victor Vu cùng A Type Machine đã xử lý lại cảnh này. Nó nhân văn hơn, xúc động hơn (dù cũng chưa đủ sức bật để khóc cho đã).
Sự kết hợp giữa câu thoại (theo mình nhớ là khuyết danh, không phải của Nguyễn Ngọc Tư hay Nguyễn Nhật Ánh): " Đời người có 2 thứ không thể bỏ lỡ: chuyến xe cuối cùng và người thương mình thật lòng" + diễn xuất của Trúc Anh, Trần Nghĩa + hiệu ứng slow motion + nhạc nền do đàn giao hưởng Bulgari hòa tấu đã nâng cảm xúc nơi người xem.
Victor Vũ lúc nào cũng cải biên nhẹ 1 tình tiết nào đó. Ở "hoa vàng cỏ xanh" là xử lý gọn tuyến truyện cô công chúa điên thì với "Mắt Biếc" cũng tạo sự thú vị như thế.
Kết của cảnh này chính là những câu hát không nhạc đệm của Ngạn như lời tóm tắt nội dung và thay lời kết cho bộ phim. ...
người yêu thích